http://rossikuku.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý
Home » » MỘT ĐÊM BÊN MẸ TÀPAO, CHỨNG KIẾN ĐỨC TIN CỦA NHỮNG NGƯỜI LƯƠNG DÂN

MỘT ĐÊM BÊN MẸ TÀPAO, CHỨNG KIẾN ĐỨC TIN CỦA NHỮNG NGƯỜI LƯƠNG DÂN

Trầm Hương Thơ | 04:45 | 0 nhận xét
 Vợ chồng chúng tôi rời nhà từ Phan Thiết vào lúc13g3o’, bằng phương tiện xe Honda, chạy theo quốc lộ 28, hướng đi Di Linh, trong cái nắng chiều oi ả. Đi theo con đường nầy giảm bớt được gần 30 cây số so với đường QL1A. Đường đang trải nhựa rất đẹp, đi êm ái nhưng cũng có những đoạn nhỏ chưa làm xong, đường vắng người và thỉnh thoảng mới có xe cộ qua lại nên chạy xe rất thoải mái, ít nguy hiểm. Chúng tôi vừa đi vừa nghỉ nên 17giờ 30’ mới đến chân đồi Tà Pao. Gởi xe, ăn uống và tức tốc chúng tôi nhanh chân đi lên Linh Đài để được gặp Mẹ. Với biết bao ngày tháng, vợ chồng chúng tôi rất khát khao, mong đợi được lên ở với Mẹ Tàpao một đêm. 

Điều tưởng như mơ ấy, hôm nay chúng tôi đã thực hiện được một cách kỳ diệu, tuy rằng trước đây chúng tôi đã nhiều lần lên với Mẹ, nhưng vì hoàn cảnh nên chưa một lần được ở lại đêm với Mẹ. Hôm nay lên đến linh đài, được ôm chân Mẹ vào lúc 19 giờ ngày 02/3/2014, tuy đường bên phải linh đài đang sửa chữa, phải đi đường giữa có nơi tối tăm, khó đi và vắng bóng người, nhưng nhờ hồng ân của Mẹ nên chúng tôi đã lên được linh đài Mẹ an toàn và nhanh chóng.

          Đường đang sửa chữa, nên thời gian nầy trên linh đài Mẹ khá vắng người, chỉ có chưa tới mười người đang cầu nguyện, đang than thở với Mẹ. Riêng vợ chồng chúng tôi, có biết bao nhiêu điều buồn đau, sầu khổ đang chất chứa, nặng trĩu trong tâm hồn rất cần tâm sự với Mẹ đêm nay :

                  Thức trọn đêm nay với Mẹ hiền
   Mẹ con tâm sự mãi liên miên
   Bao điều cất giấu trong tâm khảm
   Trút cạn cho lòng hết muộn phiền

   Đêm vắng ôm chân Mẹ tỉ tê
   Gục đầu thổn thức bao ê chề
   Đời con khốn đốn bao năm trọn
   Một kiếp làm người quá thảm thê…


           Mải mê nguyện cầu khấn vái, tha thiết kêu xin với Mẹ, khi ngước lên chẳng còn thấy ai ngoài hai vợ chồng chúng tôi. Thật vô cùng sung sướng như Mẹ hiện tại là của riêng mình, đã biết bao nhiêu năm tháng khát khao, ao ước được một đêm bên Mẹ, nên hôm nay Mẹ đã nhậm lời và đặc biệt hơn, Mẹ đã dành riêng chính Mẹ cho vợ chồng chúng tôi trọn đêm nay, chúng tôi tha hồ tâm sự, tha hồ tỏ bày và khẩn cầu với Mẹ:

   Lạy Mẹ Tàpao mẹ dịu hiền
   Lòng con chất chứa bao ưu phiền
   Thân con đày đoạ bao năm tháng
   Xin hãy cho con được mãn viên…


   Bên Mẹ đêm nay quá thoả thê
   Bao nhiêu sầu khổ như chưa hề
   Tiêu tan tất cả nhờ ơn Mẹ
   Lui bước ra về lòng hả hê.


            Trời về đêm, trên đồi cao sương gió lạnh buốt và nhất là muỗi quá nhiều, nhưng chúng tôi vẫn không ngán ngại, rất vui được ở với Mẹ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, chúng tôi được vinh hạnh ở bên Mẹ suốt đêm như vậy.

           Mẹ như muốn củng cố thêm niềm tin tuyệt đối cho vợ chồng chúng tôi, nên khi trời gần sáng, Mẹ đã cho chúng tôi gặp được một đoàn bảy người tới viếng Mẹ, họ ở từ Đồng Nai. Hai vợ chồng chúng tôi rất cảm động khi chứng kiến lòng yêu mến Mẹ một cách đặc biệt nơi họ, tất cả bảy người đều gục đầu dưới chân Mẹ, ôm chân Mẹ thầm thì kêu xin hàng giờ như xuất thần, họ mang theo bảy cây nến thắp lên, tượng trưng cho bảy người, cùng với bảy chai nước, họ tạ ơn và xin ơn. Chúng tôi thấy họ quá đỗi sốt sắng nên lân la đến làm quen. Trong đoàn đó có một gia đình bốn mẹ con; bà mẹ tuổi khoảng trên 50, tên là Vũ Thị Đông cùng hai con trai; một 28, một 30 tuổi và một cô con gái tuổi khoảng chừng 22-23, mấy mẹ con cùng đi với ba người phụ nữ khác, tuổi trung niên là hàng xóm của gia đình họ. Chị Đông đã tự giới thiệu cho chúng tôi biết tất cả nhóm họ là người lương giáo, khi biết được như thế, vợ chồng chúng tôi càng thêm thán phục, vì niềm tin của họ quá đỗi tuyệt vời, họ đã được Mẹ ban ơn, nên giờ đây tuy trong đêm khuya thanh vắng, lại ở xa xôi nhưng họ vẫn tranh thủ chạy đến đây để tạ ơn và xin ơn Mẹ. Trong bảy người, có hai người đã được Mẹ yêu thương ban ơn chữa lành :

            - Người thứ 1 : Chi phụ nữ tên là Vũ Thị Đông ở Đồng Nai cho biết : Trước đây gần ba năm, chị bị đau hai đầu gối, đi đứng không được đã chữa trị nhiều nơi, đi đủ các bệnh viện Biên Hoà, Sai Gòn, uống đủ loại thuốc Tây, Bắc, Nam nhưng vẫn không thuyên giảm. May nhờ một người bạn công giáo ở gần nhà chị mách bảo về Mẹ Tà Pao đã làm rất nhiều phép lạ, đã chữa rất nhiều người lành bệnh nan y, nhưng ban đầu chị cứng lòng vẫn chưa tin. Sau nhiều lần chị bạn mãi thúc giục, chị đã xiêu lòng nghe theo, nên cách đây một tháng chị bảo hai người con trai đem chị ra Tà Pao để gặp Mẹ…
Hai người con trai đi hai bên, dìu chị cố gắng bước lên từng cấp một rất khó nhọc, bước đi được mười lăm cấp là chị không thể nhấc chân lên được nữa; bởi vì hai chân nhức buốc không thể chịu đựng thêm, nên chị đã thốt lên lời than vản với Mẹ : “Mẹ ơi, xin cứu giúp con, nghe bạn con nói Mẹ rất linh hiển, nên con ra đây, muốn lên gặp được Mẹ để cầu xin với Mẹ; cho đôi chân con được lành, nhưng giờ đây con đành bất lực, không thể tiếp tục lên được nữa…”Sau lời than vãn, tự nhiên chị thấy đôi chân không còn cảm giác đau đớn nữa, chị bảo hai người con buông tay ra, chị đứng yên một chỗ xoay qua xoay lại một hồi không thấy đau nhức, nên tự chị từ từ bước nhẹ lên từng cấp một mà không còn đau đớn, nhức nhối nữa, hai người con trai của chị và những người đi gần chị reo lên một cách vui sướng. Vậy là tự chị thong thả bước từng bực cấp lên đến linh đài Mẹ, trong lòng vui sướng ngập tràn…Khi ra về, chị tự bước xuống nhẹ nhàng hết các bực cấp mà không còn đau đớn, chị quá vui mừng, cùng hai con quỳ gối ngước mặt lên cảm tạ ơn Mẹ, vì chị biết chắc Mẹ đã chữa lành, không còn nghi ngờ gì nữa, vì lên xuống không còn đau đớn, nên hai dòng nước mắt trào tuôn vì chị quá vui sướng, quá xúc động…Và suốt một tháng nay, sáng nào chị chạy tập thể dục cùng bạn bè mà không còn đau nhức một tí nào nữa, nên hôm nay chị cùng các con ra đây để tạ ơn Mẹ. Chị còn biểu diễn cho chúng tôi xem; chị chạy thoăn thoắt trên linh đài và đưa từng chân đá cao khỏi đầu một cách dễ dàng. Thật đúng là phép lạ kỳ diệu mà Mẹ đã làm.

          - Người thứ 2 : Chị nầy trên 30 tuổi, không đau đớn gì, nhưng trước đây tóc tự nhiên rụng sạch, không còn một sợi nào trên đầu, đầu bóng láng. Chi đã chữa trị nhiều nơi nhưng tóc vẫn chưa mọc lại được . Sau nhiều lần chị nghe người ta kể về những phép lạ của Mẹ Tà Pao, nên chị theo ra đây… Nhưng lạ lùng thay kể từ một tháng nay, khi ra khấn cầu với Mẹ, tóc chị đã mọc lại tuy còn thưa thớt, nhưng chị tin chắc sau một thời gian ngắn nữa, đầu chị, tóc sẽ phủ đầy.

          - Chuyện thứ 3(Câu chuyện nầy được nghe do bảy người trong đoàn nầy kể lại): Cách đây một tháng, có một người bạn của họ cũng là người lương giáo, có một người con trai sáu tuổi bị viêm tai giữa, đã chữa trị nhiều nơi nhưng vẫn không lành, mủ trong tai cứ chảy ra mãi, sau nhiều lần, những người ở xung quanh bảo mẹ của cháu nhỏ; hãy đưa cháu ra Mẹ Tà Pao, nhưng chị ta cứ lần lữa mãi, cuối cùng vì thương con nên chị ta cũng nghe lời những người hàng xóm, đem cháu ra và đã được Mẹ chữa lành tức thì.

             Câu chuyện nầy, cũng tương tự như câu chuyện sau đây con của Bà chủ nhà trọ bình dân Đức Dục(hiện đang sống dưới đồi Tà Pao, nằm gần đối diện đường lên Linh Đài Mẹ về hướng trái): Bà Đức Dục nầy từ Thanh Hoá đến Tà Pao vào năm 2001, Bà là người ngoại giáo. Theo lời kể của Bà; vào năm 2008, Bà có một cô con gái mới lên 17 tuổi, bị viêm tai giữa, mủ ra nhiều và rất hôi hám, có bao nhiêu tiền Bà bòn mót, dành dụm được đều đổ vào thuốc thang để chữa trị cho con, nhưng tiền mất mà tật vẫn mang. Nhiều người khuyên Bà :“sao sống gần Mẹ Tà Pao mà không đem con lên để xin Mẹ chữa lành cho, mà đem đi các nơi khác làm gì cho tốn tiền hao của, mất công mà bệnh vẫn không khỏi”.Nhưng khốn nỗi; trước đó, khi Bà thấy người ta chạy đến cầu khẩn với Mẹ đông đúc, Bà ta đã ngạo mạn nói một câu quá xúc phạm đến Mẹ:
“Cục xi măng bắt lên thành hình tượng, linh hiển gì mà thi nhau lạy lục cúc bái”. Do đó Bà không dám đem con lên, dù sau đó Bà  đã được nghe rất nhiều người kể về những phép lạ Mẹ đã làm. Rồi có một buổi tối vào ngày cuối năm 2008, khi Bà đang ngồi ở phía trước nhà hướng lên Mẹ. Bà nghe thiên hạ reo lên: “Mẹ hiện ra, Mẹ hiện ra, với những tiếng khóc la…”.
Lúc đó toàn thân bà nổi da gà, tuy bà vẫn chưa nhìn thấy Mẹ. Kể từ đó Bà bắt đầu có niềm tin, trưa hôm sau Bà âm thầm, gần như lén lút vì sợ xấu hổ với những người hàng xóm xung quanh, bởi lời nói dại dột của mình trước đây, Bà dẫn người con gái lên Linh Đài Mẹ, trước hết Bà xin lỗi Mẹ, sau Bà nguyện xin cho con Bà được lành, Mẹ từ bi nhân hậu, Ngài không chấp nê lầm lỗi của những người con chưa biết Mẹ, nên kể từ đó người con gái của Bà đã được Mẹ Tàpao chữa lành hẳn không có tái phát, và đến hôm nay (02/3/2014), con gái của Bà đã có chồng và đã hạ sinh được một cháu gái rất xinh xắn…

          Vợ chồng chúng tôi thật diễm phúc, được ở với Mẹ một đêm, lại được Mẹ cho gặp những người khách lạ với những chuyện lạ chữa lành, để củng cố thêm niềm tin cho chúng tôi. Đây là những đoá hoa yêu thương mà Mẹ đã ban tặng cho chúng tôi, những đoá hoa đức tin nầy mỗi ngày càng thêm tươi thắm, chắc chắn không bao giờ héo úa, phai tàn. Vợ chồng chúng tôi ra về trong niềm vui khôn tả. Bước chân càng lúc càng xa Mẹ, nhưng từ nay lòng chúng tôi không bao giờ xa Mẹ nữa.

 Hải-Chi.



Share this article :